EcoClean mua ở Việt Nam, Hà nội
- Information
EcoClean mua ở Việt Nam, Hà nội
EcoClean Trang web chính thức Việt Nam
EcoClean mua trên trang web chính thức tại Việt Nam
Tưởng bị điên suốt 5 năm, "té ngửa" khi phát hiện ra mình bị nhiễm
ký sinh trùng
Ngày cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm âm tính của bệnh viện, anh Linh òa khóc nức nở vui mừng không kể xiết. Bạn bè, bà con hàng xóm liên tục tới chia vui cùng anh và gia đình. Ngôi nhà nhỏ suốt từ dạo ấy đã không còn tiếng la hét, chửi bới, tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng mà luôn tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ, hạnh phúc. Để có được ngày hôm nay, vợ chồng anh đã trải qua cả chặng đường dài khổ sở, tốn biết bao nhiêu tiền bạc, công sức, chỉ vì một lý do chẳng ai ngờ này...
Để câu chuyện được khách quan, chúng tôi xin phép trích nguyên lời chia sẻ của anh Linh để bạn đọc có thể dễ dàng theo dõi trong bài viết dưới đây.
Chào các bạn, tôi tên là Linh năm nay 42 tuổi, quê ở Bắc Giang. Từ thời trẻ tôi đã có sở thích ăn các món tươi sống như nem chạo, tiết canh, rau sống. Chính vì vậy ấu trùng trứng sán đã làm tổ trong não, thậm chí đóng thành kén lỗ chỗ trong não mà tôi không hề hay biết.
Từ nhiều năm trước tôi hay bị đau đầu, chóng mặt, mất ngủ, ăn uống cũng mất cảm giác ngon miệng. Nhiều lúc bị choáng váng, lên cơn co giật đột ngột. Những cơn khó chịu cứ kéo dài, không có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng tăng.
Bình thường tính tình của tôi khá ôn hòa. Nhưng mỗi lần "lên cơn", tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cảm thấy người bức bối, khó chịu. Hết mắng chửi hai mẹ con, rồi đập vỡ tới đồ đạc trong nhà. Con gái tôi thấy cha mình như vậy nên rất sợ hãi, không dám lại gần. Vì vậy, vợ tôi quyết định gửi con về nhà ngoại một thời gian.
Lo lắng cho tình hình sức khỏe của tôi, vợ và gia đình động viên, khuyên tôi đến bệnh viện để khám bệnh. Sau khi làm các xét nghiệm, bác sĩ chẩn đoán tôi bị bệnh động kinh. Kết quả khiến tôi thật sự rất sốc nhưng biết làm sao được. Tôi đành ở lại bệnh viện tâm thần để các bác sĩ điều trị. Khoảng 2 năm nằm ở bệnh viện điều trị thuốc thang nhưng tình hình vẫn không đỡ hơn chút nào.
Vừa không khỏi bệnh lại phải đối diện với những ánh mắt kỳ thị, săm soi của những người xung quanh, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, bất lực. Tôi sống khép kín, không giao tiếp với ai bên ngoài mà chỉ quanh quẩn trong nhà. Ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi từ lâu thiếu vắng tiếng cười đùa, bao trùm trong đó là sự ảm đạm, muộn phiền.
Với bệnh tình như hiện tại, tôi không thể làm được việc gì nặng nhọc như trước. Lúc bình thường tôi cũng chỉ phụ vợ được mấy việc lặt vặt trong nhà. Vì vậy gánh nặng kinh tế đè lên vai vợ tôi. Cộng thêm tiền thuốc thang theo toa bác sĩ đã kê để điều trị tại nhà lại tốn kém không ít…
Nhiều người bảo bệnh tâm thần thì phải chịu “sống chung” cả đời với nó, nhưng vợ chồng tôi không cam tâm bỏ cuộc, cứ gặp ai cũng hỏi han cách điều trị bệnh. Từ thuốc lá nam, thuốc bắc rồi đến những bài thuốc dân gian. Biết bao nhiêu công sức, tiền bạc dồn hết cho việc chữa trị bệnh nhưng kết quả bệnh vẫn cứ đâu vào đấy.
M